Mọi chuyện xảy ra trên đời này đều là do chính bản thân mình lựa chọn. Dù biết là vậy nhưng đôi khi tôi vẫn nhận thấy rằng mình là một kẻ vô cùng bất hạnh.
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm thì anh cầu hôn tôi. Ngày hôm đó có lẽ là ngày đáng nhớ nhất trong câu chuyện tình của chúng tôi. Đó là một buổi tối thứ 7, sau khi đi xem phim xong, chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng để ăn tối. Ngày hôm đó, anh nói rằng anh có hai tin quan trọng muốn thông báo cho tôi biết.
Tin đầu tiên, anh nói rằng hôm nay anh đã được thăng chức, hiện giờ anh đã là trưởng phòng kế hoạch. Tôi hỏi anh còn tin thứ 2 là gì thì anh nói một lát nữa sẽ tiết lộ. Ăn tối xong, bất ngờ anh quỳ xuống, đưa ra một chiếc nhẫn đính kim cương lóng lánh, và nói rằng: “Anh nhận ra rằng cuộc đời mình sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có em ở bên cạnh. Em đồng ý lấy anh nhé!”.
Lúc này, tôi vỡ òa ra trong sự xúc động và chỉ biết gật đầu đồng ý. Sau đó anh nói rằng, lời cầu hôn này chính là thông báo quan trọng thứ 2 anh muốn nói với tôi.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi lên kế hoạch để chuẩn bị cho đám cưới. Đó chính là một đám cưới trong mơ mà bất kì cô gái nào cũng mong muốn có được. Chúng tôi tổ chức tiệc cưới bên bờ biển, với rất nhiều quan khách, tiếng chúc mừng và tiếng leng keng cụng ly ở khắp mọi nơi. Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, ánh đèn vàng được thắp lên rực rỡ, trong nền nhạc “Beautiful in White” mà tôi vô cùng thích, anh đưa tay ra đón tôi vào lòng. Mọi người xung quanh bắt đầu đốt pháo bông, nhảy múa và hát hò. Và đây là ngày đáng nhớ thứ 2 trong mối tình của tôi và anh.
Tôi thầm ước rằng mình sẽ còn rất nhiều những ngày đáng nhớ trong suốt cuộc đời khi ở bên anh. Anh là một người chồng tâm lý hết mực. Ngay từ khi yêu nhau anh đã chẳng bao giờ để tôi phải giận dỗi, buồn bã quá lâu. Cứ mỗi lần cãi nhau, rồi tôi im lặng, chẳng cần biết ai đúng ai sai, anh luôn là người chủ động nói chuyện trước và xin lỗi tôi. Các ngày lễ, ngày kỉ niệm anh đều nhớ hết và luôn dành tặng tôi những món quà bất ngờ, khi thì là một bó hoa hồng với 100 bông rực rỡ, khi thì là một đôi giày đắt tiền, khi thì lại là một chuyến du lịch xa vài ngày.
Anh luôn luôn nói thương tôi, không muốn tôi phải khổ, anh muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho tôi. Chính vì vậy, khi kinh tế đã vững vàng rồi, nhà riêng cũng đã xây xong, anh quyết định cầu hôn tôi.
Từ ngày bắt đầu yêu đến ngày cưới, chúng tôi chưa một lần đi quá giới hạn. Cũng có lần anh đòi hỏi nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi là một cô gái có phần hơi khắt khe và cổ hủ trong quan niệm tình dục trước hôn nhân. Tôi không thích cảnh “cưới chạy bầu” và luôn muốn giữ gìn trinh tiết cho người chồng tương lai của mình. Suy nghĩ này của tôi vào thời nay thường bị coi là bất thường và nhiều người đàn ông có thể sẽ thấy chán nản mà rút lui. Thế nhưng, anh lại không quá phiền lòng vì điều đó, anh nói rằng, “Dù sao em cũng sẽ là vợ anh thôi nên sớm hay muộn đối với anh cũng không quan trọng. Anh có thể chờ được.”
Mối quan hệ của chúng tôi bền chặt và gắn kết hơn bao giờ hết. Trong ngày cưới, bạn bè thân thiết đều tỏ ra ghen tị với tôi.
Cô bạn thân tôi nói rằng: “Lấy được chồng không những giàu lại còn tâm lý, đời này ai sướng bằng mày đây!”
Rồi xung quanh là không ngớt những lời khen ngợi gửi đến tôi. Lúc đó tôi cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên chúng tôi làm “chuyện ấy”. Tôi đã mong chờ đến ngày này biết bao, nhưng khi vừa mới bắt đầu tôi đã phải nhận về sự thất vọng tràn trề. Anh bị bất lực. Cả tôi và anh đều bàng hoàng khi nhận ra sự thật ấy. Và đó cũng là ngày đáng nhớ thứ 3 trong cuộc đời tôi.
Giờ đây, sau gần 1 năm chúng tôi sống chung với nhau, chuyện tình của chúng tôi không còn là một câu chuyện tình yêu như cổ tích nữa, mà nó chuyển hóa sang dạng “tình đồng chí” từ lúc nào. Tôi vẫn yêu anh, nhưng đó không phải là lý do mà tôi vẫn ở bên anh đến bây giờ. Tôi ở bên anh ngoài chữ tình, thì còn chữ nghĩa, đối với tôi lúc này, anh giống như một người thân, một người bạn tri kỉ, tôi không muốn vì vấn đề sinh lý mà bỏ rơi anh.
Có nhiều lần anh nói rằng, anh muốn tôi được hạnh phúc, muốn tôi tìm đến người khác để có thể được làm một người vợ, một người mẹ đúng nghĩa như tôi mong ước. Nhưng mỗi khi anh nói vậy tôi đều gạt đi.
Mọi chuyện xảy ra trên đời này đều là do chính bản thân mình lựa chọn. Tôi lựa chọn ở bên cạnh anh, dù không thể làm một người vợ, một người mẹ. Tuy rằng, nhiều lúc tôi lại có cảm giác rằng, mình chính là người bất hạnh nhất trên đời này.