Mỗi buổi tối, Melphia khỏi cái khu ổ chuột tàn tạ, rách rưới, xập xệ – nơi mà người dân địa phương gọi là “địa ngục trần gian” và đi đến một nơi khác tưởng đẹp đẽ nhưng thậm chí còn tồi tệ hơn gấp vạn lần – đó chính là những căn phòng khách sạn với rèm cửa luôn kéo kín.
Hơn 100.000 trẻ em ở Ghana làm gái mại dâm – một con số khủng khiếp mà nhiều người phải giật nảy mình. Cô bé Melphia, 13 tuổi, là một trong số đó. Em sống trong khu ổ chuột ở Kumasi – thành phố lớn thứ hai ở Ghana và hàng đêm đứng chờ trên vỉa hè để vào khách sạn phục vụ cho những gã đàn ông muốn tìm “của lạ” – từ những doanh nhân cho đến cảnh sát và ngày càng nhiều khách du lịch.
Mỗi đêm, Melphia phục vụ tối đa 5 người đàn ông: công nhân, doanh nhân, cảnh sát và cả khách du lịch.
Không ai thực sự biết con số chính xác có bao nhiêu trẻ em hiện đang làm gái mại dâm ở Ghana, nhưng ước tính có khoảng 100.000 đến 200.000. Đứa trẻ nhỏ nhất mới 9 tuổi.
Cô bé thậm chí không biết tên hầu hết các khách hàng của mình. Từ duy nhất cô bé biết là “obronis” – có nghĩa là những người đàn ông da trắng trả nhiều tiền hơn người Ghana. Martin Opoku Sekyere, một tình nguyện viên chống mại dâm trẻ em ở Kumasi, cho biết “không có người nước ngoài, những đứa trẻ bán dâm gần như chẳng kiếm được đồng nào”.
Trong 2 năm qua, nền kinh tế ở quốc gia Tây Phi này đã phát triển nhanh chóng trở lại và mọi thứ ở Ghana đã được cải thiện rõ rệt. Điều này cũng đồng nghĩa với việc có nhiều nhà đầu tư từ Trung Quốc và cả khách du lịch châu Âu đến với Ghana. Cùng với đó là giải quyết nhu cầu sinh lý.
Tiến sĩ George Oppong, người đứng đầu bộ phận Ghana của Tổ chức phi chính phủ quốc tế về bảo vệ trẻ em (DCI), nói rằng: “Không ai thực sự biết con số chính xác có bao nhiêu trẻ em hiện đang làm gái mại dâm ở Ghana, nhưng ông ước tính khoảng 100.000 đến 200.000. Đứa trẻ nhỏ nhất mới 9 tuổi”.
Nhà đông con, bớt được 1 miệng ăn là “mừng lắm rồi”
Melphia trông trẻ hơn so với tuổi 13. Cô bé ấy nhỏ và gầy đến mức phần đầu khuỷu tay thuôn ra. Giống như những bé gái khác trong khu ổ chuột, Melphia có một mái tóc quăn ngắn làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp, non nớt. Melphia ngồi thu mình lại, chống cằm vào đầu gối, đưa những đầu ngón tay lên xem móng tay nào chưa cắn hết.
Và sau đó, cô bé bắt đầu kể câu chuyện cuộc đời của mình, giữa âm thanh quen thuộc của khu ổ chuột xung quanh: tiếng la hét của người say rượu, tiếng nhạc hip-hop của Nigeria phát ra từ cái loa cũ, và cả tiếng người đang rên rỉ. Nhiệt độ lên đến gần 40 độ C và không khí ẩm đến nỗi các bức tường bên trong túp lều đều “toát mồ hôi”.
Melphia mới 10 tuổi khi leo lên một chiếc xe buýt trong ngôi làng cách Kumasi khoảng 1 giờ. Còn nhỏ tuổi nên Melphia được miễn tiền vé. Melphia có thể xuống ở bất kỳ bến nào bởi vì mục tiêu duy nhất của em là kiếm tiền – ở đâu đó và bằng cách nào đó.
Melphia kể trang trại của bố mẹ không bao giờ có đủ thức ăn cho cô bé và cả 12 anh chị em khác nữa. Melphia cũng từng được học tiểu học ở thị trấn đó chứ. Bạn trai của chị gái tài trợ cho các chi phí hàng ngày của cô bé nhưng khi anh đi châu Âu thì không còn tiền trợ cấp nữa. Melphia thậm chí không thể đọc được vào thời điểm đó, và thay vì tiếp tục đến trường, cô bé đã tìm đến Kumasi.
Khi vừa đặt chân đến nơi, cô bé đã gặp ngay một chàng trai trẻ tên Ali, người đầu tiên bắt chuyện với cô bé ở Kumasi.
Vài giờ sau, hắn đã ngủ với Melphia. Đó là lần đầu tiên của cô bé. Ali nói với Melphia rằng em có thể kiếm tiền bằng tình dục, nhưng Melphia không muốn. Melphia đã thử đi bán kẹo, nhưng không ăn thua. Sau đó Ali dụ dỗ Melphia rằng người nước ngoài sẽ trả 25 euro (28 USD) để quan hệ với 1 bé gái. Trong phút chốc, hắn trở thành “ma cô” của Melphia.
Câu chuyện của Melphia chẳng ai xác minh được nhưng có một điều chắc chắn rằng: Cô bé sống một mình, không có gia đình, trong khu ổ chuột Asafo Railroad, được người dân gọi đơn giản là “BB”.
Cô bé ấy nói tiếng Ghana Twi và một chút tiếng Anh, làm gái mại dâm và mọi thứ cô bé sở hữu đều nằm gọn trong một chiếc túi nhỏ màu đen:Một chiếc điện thoại di động Nokia cũ, đôi dép xỏ ngón, hai bộ trang phục, một đôi tất màu xám.
Phần lớn thu nhập của Melphia rơi vào túi những kẻ “ma cô”, trong đó có Ali, phần còn lại để thuê túp lều nhỏ, ở với 4 cô gái khác. Nó chỉ rộng chừng 6m2. tiền ăn bữa duy nhất trong ngày và tắm rửa.
“Đây là ngành kinh doanh bất hợp pháp mà có quá nhiều người lợi dụng kiếm lợi nhuận”, ông Sekyere nói. “Họ bao gồm các chủ khách sạn, những kẻ môi giới, đội quân buôn bán ma túy và cảnh sát tham nhũng, tất cả bọn họ đều hưởng lợi từ việc bán thân xác của những bé gái với giá vài euro”.
Melphia (trái) ngồi trên bậc thang trước cửa văn phòng của Martin Opoku Sekyere.
Sekyere làm việc ở một văn phòng của địa phương nhưng cứ có thời gian rảnh anh lại “chiến đấu” vì những đứa trẻ ở Kumasi. Hàng ngày, anh đến khu ổ chuột để nói chuyện với các cô gái. Nếu một trong số họ bị bệnh, anh lại đưa đến bệnh viện và DCI sẽ chi trả viện phí nếu có thể.
Sekyere ghi chú tên của các bé gái vào một cuốn sổ: “Abena, 14 tuổi; Mariam, 10 tuổi ; Lydia, 13 tuổi; Josie, 11 tuổi; Melphia, 13 tuổi”. Melphia không có thẻ căn cước cũng không có giấy khai sinh, và có lẽ cuốn sổ ghi chép của Sekyere là tài liệu duy nhất ghi tên cô bé.
“Sẽ không có gì thay đổi nếu người ta cứ đẻ nhiều, một gia đình thậm chí có tới 15 đứa con. Cha mẹ cảm thấy “thở phào nhẹ nhõm” khi một trong số chúng biến mất, nghĩa là họ bớt đi được một miệng ăn”, Sekyere nói với vẻ lo lắng.
Ngủ ngày để cày đêm, sống không mục đích
“Sinh nhật của cháu là vào tháng 5”, Melphia nói thêm rằng món quà mơ ước của cô bé là “chiếc vé xe buýt để trở về gặp mẹ”.
Melphia rất nhớ mẹ và vẫn luôn nhớ giọng nói của mẹ. Kể từ khi rời khỏi làng, Melphia không biết tin tức gì từ gia đình và cũng không còn giữ số điện thoại của họ nữa.
Cái lán mà Melphia chia sẻ với 4 cô gái khác.
Gia đình ở quê nhà vẫn nghĩ rằng Melphia đi bán kẹo Mentos ở Kumasi. “Nếu biết được sự thật, họ sẽ ghét bỏ cháu” – Melphia nói và bắt đầu khóc. Melphia nhanh chóng lấy một chiếc khăn và một miếng xà phòng, trượt qua tấm màn nhựa trước cửa lều và cùng với những cô gái khác đi tắm. Giờ là 5h chiều nhưng là “bình minh” của Melphia. Như thường lệ, Melphia đi ngủ khi mặt trời mọc và ngủ cả ngày. Mặt trời đã chiếu xuống tấm tôn và nhựa của túp lều trong nhiều giờ khiến bên trong nó chẳng khác nào một phòng tắm hơi.
Mặt đất trong khu ổ chuột lầy lội và vương vãi những túi nhựa, chai lọ và bao bì thực phẩm đã bị những bước chân giẫm phẳng lì trên nền. Thật khó để phân biệt lều này lều khác vì chúng trông như bị dính liền với nhau. Các dây phơi quần áo giăng ngay trên mương nước thải, được gọi là “Sông BB” – mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Cái gọi là “Sông BB” trong khu ổ chuột nơi Melphia sống.
Dưới chiếc vòi hoa sen có giá chỉ 20 xu, Melphia tắm không đến 5 phút, trong một cái nhà tắm không có mái che.
“Dịch vụ tắm, thuốc thang, tiền thuê lán – mọi thứ đều do một đường dây điều hành”, Sekyere nói.
Không ai biết tên của ông hoặc có biết cũng không dám thốt ra tên người đó vì tay sai của hắn ở khắp mọi nơi. Những tay cò mồi ở đây mỗi người kèm một hoặc 2 cô gái, còn gọi là “bạn gái”. Những gã “bạn trai” này chủ yếu sống dựa vào tiền từ “bạn gái”.
Vào ban ngày, Melphia mặc một chiếc áo phông không tay và mặc một chiếc váy chấm bi vào ban đêm. Cô bé đã bắt đầu có kinh nguyệt trong năm nay, nhưng cơ thể vẫn trông như một đứa trẻ. Cô bé ấy không để tự có bất kỳ quyết định nào của mình, thay vào đó bị kiểm soát chặt chẽ. Cô bé chấp nhận thay vì hành động. Cô bé không có đủ kinh nghiệm, sự hiểu biết, trí tưởng tượng để hình dung về một cuộc sống khác đẹp đẽ hơn, hoặc thậm chí để có mục tiêu cho cuộc đời mình.
Đứng và chờ đợi
Melphia rời khỏi khu ổ chuột vào khoảng 9h tối, bầu trời đen kịt nhưng ruồi nhặng vẫn bay tứ tung. Đèn điện không có nên Melphia phải mò đường đi bằng ánh sáng mờ ảo leo lét của chiếc điện thoại di động. Chỉ đi tầm 500m ra khỏi khu ổ chuột là một thế giới khác hiện ra, một mê cung của những con hẻm nhỏ với hàng loạt tòa nhà hai tầng có nhà hàng nhỏ, khách sạn và quán bar giá rẻ, từ đó ánh sáng đầy màu sắc và âm nhạc.
Cảnh chờ đợi khách trên đường phố Kumasi.
Những bé gái mới 12 tuổi, trang điểm đậm, đứng hút thuốc. Một người phụ nữ thay tã cho con mình dưới ánh đèn đường, trên người đứa trẻ phảng phất mùi thuốc phiện.
Melphia đi lướt qua mọi người, trên đường đến con đường chính, nơi những chiếc xe buýt lớn màu đỏ thuộc Công ty VIP đang đậu.
Đằng sau những chiếc xe buýt, các cô gái trẻ đứng đợi. Một người đàn ông khoảng 40 đến bắt chuyện với Melphia nhưng nhanh chóng bị cô bé lơ đi. Melphia quay mặt đi vì biết rằng sẽ có rất nhiều người đàn ông khác đến.
Bạo lực là một phần trong cuộc sống hàng ngày của trẻ em mại dâm ở Kumasi, đó là một lý do khác mà các cô gái thích khách hàng nước ngoài. Họ không chỉ trả nhiều tiền hơn, mà còn ít khi đánh đập. Một vài tháng trước, một người bạn của Melphia bị khách đánh đập do từ chối phục vụ trong một bụi rậm đầy gai góc. Cô bé từ chối và bị tấn công bằng dao. Dù may mắn sống sót, nhưng bây giờ có một vết sẹo lớn trên má.
Sekyere nói rằng có những cô gái bị giết chết, nhưng không ai thực sự biết chính xác những gì đã xảy ra với họ hoặc thậm chí họ là ai. Melphia và những người bạn của cô bé thân thiết nhau bởi vì họ là bạn cùng phòng và cũng là “đồng nghiệp” nhưng cũng là “đối thủ” của nhau.
Nỗ lực không biết mệt mỏi của người đàn ông “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”
Đôi khi, Sekyere tìm cách đưa các bé gái làm nghề mại dâm vào trường học địa phương, nhưng hầu hết trong số chúng lại “biến mất”. Nhưng Sekyere không phải lúc nào cũng thất bại, anh cũng từng giúp đỡ, khuyên nhủ được một vài cô gái từ bỏ con đường xấu để trở thành thợ làm tóc. Nhưng con số ấy không nhiều.
Martin Opoku Sekyere trong văn phòng của mình ở Kumasi.
Công việc chính của Sekyere là giúp đỡ các bé gái trong cuộc sống hàng ngày: phân phát bao cao su, thuyết phục gái mại dâm không bao giờ nên có quan hệ tình dục không được bảo vệ và giải thích cho họ những gì xảy ra với số tiền mà họ kiếm được.
Từ giữa hai chiếc xe buýt, Melphia lo lắng quan sát những gì đang diễn ra ở phía bên kia con đường. Có gái bán dâm hành nghề ở đó nữa, cô bé sợ những cô gái lớn tuổi hơn cùng nhóm côn đồ bảo vệ họ. Sự cạnh tranh khốc liệt ngày càng gia tăng. Ở đây có sự phân biệt khá rõ, phụ nữ bán thân ở một bên đường, còn bên kia là trẻ em.
“Khi già như vậy, cháu muốn trở thành y tá. Hoặc thợ làm tóc. Hoặc có một gia đình”, Melphia vừa nói vừa chỉ tay vào những người phụ nữ tầm 20 đến 30 tuổi bên kia đường.
Melphia thực sự không quan tâm đoạn cuối cuộc đời của mình sẽ như thế nào, miễn là không giống như những phụ nữ trưởng thành ở phía bên kia đường…
(Nguồn: Spiegel Online)