Trong giây phút cuối cùng, chị Ngà (một người bạn thân thiết của cô giáo Quỳnh) đã lên đọc bài thơ tưởng nhớ, tiễn đưa cô giáo về cõi vĩnh hằng. Từng câu trong bài thơ vang lên, dòng nước mắt của những người có mặt cũng cứ thế tuôn trào.
Trưa 3/5, tại nhà tang lễ Bạch Mai (quận Đống Đa, Hà Nội) gia đình đã tổ chức lễ tang cho cô giáo Trần Thị Quỳnh (SN 1976), một trong hai nạn nhân bị chiếc xe ô tô Mercedes tông trúng, tử vong ở hầm Kim Liên.
Tang lễ cô giáo Trần Thị Quỳnh tại nhà tang lễ Bạch Mai.
Trước khi gặp tai nạn, chị Quỳnh là giáo viên trường Tiểu học Thái Thịnh, sự ra đi của cô khiến nhà trường và các em học sinh vô cùng bàng hoàng, đau xót.
Trong tang lễ nữ giáo viên sáng nay, hàng ngàn người đã đến thắp hương, nhìn mặt chị lần cuối trước khi chị về nơi an nghỉ.
Hình ảnh của chị Quỳnh trước khi gặp tai nạn đau lòng.
“Minh ơi con yên tâm giờ con đã trưởng thành, bên con còn có bố, có người thân bạn bè của con và mẹ con luôn sẵn sàng giúp đỡ con khi cần, cố lên con nhé. Quỳnh ơi yên tâm an nghỉ nơi miền cực lạc nhé”, lời điếu văn vang lên khiến nhiều người bật khóc.
Nhiều người rơi nước mắt, tiễn nữ giáo viên về nơi an nghỉ.
Trong giây phút cuối cùng, chị Vũ Thị Ngà, đại diện nhóm bạn thân của cô giáo Quỳnh đã nén đau thương, đọc bài thơ tiễn đưa cô giáo về cõi vĩnh hằng.
Thường ngày, các bạn vẫn gọi chị Quỳnh là Tí, cái tên giản dị mà vô cùng thân thương. Trong bài thơ cuối cùng để tiễn biệt bạn, cái tên thân thương ấy lại vang lên, từng câu từng chữ như cứa vào trái tim của những người ở lại.
Bạn bè khóc cạn nước mắt khi chị Ngà đọc những câu thơ tiễn biệt chị Quỳnh.
Tiễn bạn
Đò đầy chưa qua sông
Cô đã ngã giữa dòng
Tí ơi bước nhẹ lòng
Trên cao xanh vời vợi
Các bạn mình ngóng đợi
Ngày Tí về Tí ơi
Nhìn ánh mắt bạn cười
Và môi xinh bạn hát
Các con thơ ngóng bạn
Trên bục giảng sớm mai
Bảng xanh nét phấn mài
Hàng chữ đều Tí viết
Biết không phải là mơ
Mà không tin là thực
Cơn mưa đêm sầm sập
Mang bạn tôi đi rồi
Như một giấc ngủ vùi
Giữa đêm hè mọng nước
Giông báo đã rời xa
Nhẹ gót hồng Tí bước
Tí rất sợ tuổi già
Nên ra đi lúc trẻ
Năm chúng mình, bạn sẽ
Trẻ nhất rồi, không lo
Chỉ câu hứa cùng cho
Đứa nào lời nhiều nhất
Đến tám mươi im bặt
Là bạn bỏ bên đời…
Xin nhờ con gió mát
Xin nhờ áng mây hồng
Nâng hồn bạn nhẹ không
Về miền xa cực lạc
Lòng vui nơi chốn hạc
Với cha mẹ, bạn hiền
An hưởng giấc thần tiên
Có kiếp sau gặp lại.