Dù đã 6 tuổi nhưng Tuấn chưa một ngày nhìn thấy ánh sáng mặt trời bởi đôi mắt em bị mù bẩm sinh. Trong lúc được mẹ đưa đi chữa bệnh, bố của em bị tai nạn dẫn đến chấn thương sọ não khiến cuộc sống gia đình em chồng chất khó khăn. Được sự giúp đỡ của mọi người, một hi vọng mới đã đến với Tuấn.
Ngày 26/1, sau 3 ngày đăng tải bài viết: “Bố bị chấn thương sọ não, con trai mù 6 tuổi gục đầu lên vai mẹ, ú ớ lấy lá dừa hốt cát để ăn”, trao đổi với chúng tôi chị Thạch Thị Trúc (ngụ ấp Bình Tân, xã Hiệp Hòa, huyện Cầu Ngang, tỉnh Trà Vinh) cho biết gia đình đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ đông đảo bạn đọc trong và ngoài nước.
Tuấn đã trở nên dạn dĩ, vui vẻ hơn rất nhiều.
Em vỗ đôi bàn tay thích thú khi được mẹ kể chuyện, cho uống sữa, ăn cơm ngon.
Với số tiền hơn 100 triệu đồng mà gia đình nhận được, phép màu đã thật sự xuất hiện khi Nguyễn Văn Tuấn (6 tuổi, con chị Trúc, bị mù bẩm sinh) cùng người chồng Nguyễn Văn Michilin (36 tuổi, bị chấn thương sọ não) đã có cơ hội được chữa trị trước dịp Tết Nguyên đán 2019.
Ngồi bên cạnh mẹ, Tuấn đưa đôi tay cố tìm mẹ, nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt của em nhiều hơn khi mà bữa cơm chiều đã đầy đủ cá thịt, em cũng có nhiều sữa để uống mỗi ngày.
Ẵm Tuấn vào lòng, chị Trúc xúc động nói: “Em mừng lắm, trước giờ cả gia đình không có đủ tiền để lo cơm ngày ba bữa, Tuấn cũng không được đưa đi chữa bệnh, giờ thì đỡ lắm rồi, gia đình em như được cứu sống một lần nữa”.
Vì hoàn cảnh khó khăn, Tuấn bị mù bẩm sinh lại chưa thể nói chuyện được như những đứa trẻ khác.
Một mình chị Trúc phải gắng gượng lo cho 4 miệng ăn từ ngày chồng bị bệnh.
Theo chị Trúc, sau khi sinh Tuấn ra, em đã bị mù bẩm sinh, lớn lên lại không nói năng như những đứa trẻ khác, suốt ngày chỉ biết ú ớ, gào khóc trong nhà. Dù hoàn cảnh khó khăn nhưng hai vợ chồng chị Trúc vẫn gắng gượng đi làm thuê cuốc mướn để gom góp tiền mua thuốc men, sữa cho Tuấn.
Nhưng tai họa bất ngờ ập tới, 4 năm trước anh Michilin đi làm thuê bị té rồi chấn thương sọ não, giờ phải ngồi một chỗ, đi lại rất khó khăn. Kể từ đó, Tuấn cũng không còn được cho đi khám bệnh nữa, bệnh tật ngày một nặng hơn.
Tuấn rất sợ hãi khi tiếp xúc với mọi người.
Òa khóc khi không có đủ cơm để ăn.
“Em làm mẹ mà không lo được cho con, thấy thằng Tuấn khóc hoài, bệnh ngày một tái phá nhiều hơn em sợ lắm. Nhưng chồng em bị chấn thương sọ não, không làm ăn gì được nữa, một mình em không thể nào gắng gượng để lo chữa bệnh được cho chồng con. Đến cơm ngày 3 bữa, em còn không lo nỗi cơ mà”, chị Trúc nghẹn ngào nói.
Từ ngày anh Michilin bị chấn thương sọ não, cơm ngày 3 bữa chỉ còn 1. Số tiền khuyết tật ít ỏi mà chị Trúc nhận được hàng tháng, cộng với việc chị phụ bán đồ ăn sáng, lột thêm hột điều cho người ta chỉ đủ xoay sở tiền gạo mắm. Dù rất muốn đưa Tuấn đi tập vật lý trị liệu, giúp em có thể học nói, anh Michilin được khám bệnh về não nhưng chị Trúc đành bất lực, để chồng con đau ốm ở nhà mà không biết cách nào xoay sở.
Kiều (8 tuổi) chị gái Tuấn rất thương em nhưng không biết cách nào để giúp em.
Vẻ mặt ngây ngô, đáng yêu của Tuấn.
Trước hoàn cảnh đặc biệt khó khăn của gia đình chị Trúc, khi chúng tôi đăng tải bài viết, đã có hàng trăm người gọi điện, nhắn tin thăm hỏi, ủng hộ tiền bạc cho gia đình. Một đoàn bác sĩ từ TP.HCM cũng xuống Trà Vinh để thăm khám và điều trị bệnh cho Tuấn.
Nhìn thấy đứa con trai dần dần hòa nhập hơn với mọi người, không còn sợ sệt như trước, chị Trúc vui mừng nói: “Mỗi lần phát bệnh, Tuấn sợ hãi tất cả mọi người, không cho ai đến gần, ngay cả việc mặc quần áo vào cho Tuấn cũng bị xé đi. Phần thì lúc đó Tuấn đói bụng, cơm cháo không đủ no, giờ Tuấn được uống sữa, ăn ngon hơn nên cũng đỡ lắm. Nay Tuấn đã cười nhiều hơn, em cũng có tiền mà mua đồ chơi cho con”.
Kiều có thể tiếp tục đi học.
Và gia đình chị Trúc sẽ có thêm nhiều động lực mới để bước tiếp cuộc sống, hi vọng Tuấn sẽ khỏi bệnh.
Chị Trúc cho biết, sau khi nhận được sự ủng hộ của mọi người, chị sẽ đưa Tuấn lên TP.HCM để khám tổng quát, đồng thời đưa em đi tập trị liệu tại bệnh viện Trà Vinh. Số tiền còn lại sẽ dành vào việc lo sữa, ăn uống và lót một nền gạch dưới đất để Tuấn có thể ngồi chơi mà không bốc cát, bứt lá dừa ăn như trước. Kiều (8 tuổi, chị gái Tuấn) cũng sẽ được đi học, không sợ hết tiền để nghỉ học nữa.
Ngồi kế bên mặt, Tuấn cố nhíu đôi mắt mù lòa của mình rồi đưa 2 bàn tay vỗ vào nhau. Suốt 6 năm qua, em luôn chịu đựng trong nỗi đau đớn, không nói năng, nhìn thấy được mọi vật xung quanh. Hi vọng với những sự giúp đỡ từ mọi người, một cuộc sống mới sẽ đến với Tuấn, để em được ăn ngon hơn, không còn khóc thét vì đói bụng nữa. Và cầu mong một phép màu để căn bệnh của em có thể được chữa trị, em có thể nói được như bao người. Em đã mù rồi, không thể nào để em bị câm nữa!