Vào một đêm của tháng 11, khi Atletico Madrid bị loại khỏi đấu trường Champions League bởi Quarabag, đội trưởng Gabi Fernandez nói: “Europa League là một đống rác rưởi tệ hại.”
1. Lời phát biểu này của Gabi vẫn thường được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhất là sau khi Atletico Madrid nâng cao chức vô địch UEFA Cup ở Lyon vào 6 tháng sau.
Thế nhưng, người ta đã hoàn toàn quên mất rằng, trong cuộc phỏng vấn đó, anh còn nói thêm một đoạn cảm nhận khác trong câu nhận định của mình, đó là: “… Nhưng nó lại mang rất nhiều ý nghĩa đối với cả đội, vì vậy, chúng tôi sẽ cố gắng để vô địch nó.”
Europa League là bàn đạp quan trọng của Atletico Madrid
Trên hết, nó đã mang đến cho họ một sự khởi đầu. Vào cái ngày mà Atletico hành quân đến Copenhagen để bước vào trận đấu của vòng 32 đội Europa League, tờ báo thể thao bán chạy nhất Tây Ban Nha, Marca, đã có một bài viết với dòng tít như sau: “Tất cả sẽ được khởi đầu từ đây.”
Nhìn vào hình ảnh Atletico Madrid của quá khứ và so sánh với cái vị thế mà họ đã đạt được trong thời điểm hiện tại nhờ vào bàn đạp Europa League, sau đó đối chiếu với Arsenal hoặc Chelsea, một bài học sẽ được rút ra.
Một trường hợp tương tự chính là Liverpool, có thể The Kop đã để thua trận chung kết Europa League trước Sevilla, nhưng đó lại là khúc dạo đầu cho hai trận chung kết Champions League liên tiếp về sau.
Liverpool đứng dậy sau cú vấp ngã để ngày càng mạnh mẽ hơn
Có thể nói, Europa League giống như một lối thoát hiểm, một bàn đạp. Đó không chỉ đơn giản là một chức vô địch, mà nó còn mang đến quyền được trực tiếp lên chơi ở Champions league, một đặc quyền mà trước đây không hề có; không những vậy, nó còn giúp bạn tạo ra sự chuẩn bị cho Champions League. Và, trong trường hợp của Atletico, còn là cho nhiều thứ khác nữa.
Đối với Atletico Madrid, không có Europa League, sẽ không có Copa del Rey, không có chức vô địch La Liga, không có những trận chung kết Champions League, không có gì cả. Và cũng chính vì thế, cái thời đại này, thời đại được xem là xuất sắc nhất của họ trong ba thập kỷ, cũng sẽ không hề tồn tại. Chỉ cần hỏi Diego Simeone là có thể thấy rõ điều đó.
“Tất cả chúng đều quan trọng với tôi. Những trận đấu cúp, giải vô địch quốc gia, Champions League và Super Cup. Chúng tôi đã nhìn nhận cái cách mà các trận đấu đã giúp mình trưởng thành trong 6 năm qua.” Ông tâm sự trong một cuộc phỏng vấn trước trận đấu thuộc vòng 16 đội ở mùa giải trước, đối đầu với Lokomotiv Moscow.
“Chúng tôi không bao giờ được phép lãng quên thứ đã khiến mình trở nên mạnh mẽ. Tôi luôn nhớ về những trận đấu ở Europa League vào cái thời mà chúng tôi thậm chí còn không có cả tên của nhà tài trợ trên áo đấu. Giờ thì chúng tôi đã có nó. Chúng tôi không được phép quên những ký ức đó nếu muốn tiếp tục phát triển.”
2. Hãy cùng nhìn lại thời điểm trước khi Simeone đặt chân đến Calderon. Chức vô địch Europa League 2010 dưới thời Quique Sánchez Flores có thể đã phần nào bị lãng quên sau 9 năm, nhưng đó lại chính là sự khởi đầu của tất cả mọi thứ.
Atletico đã kết thúc mùa giải đó ở vị trí thứ 9 trên bảng xếp hạng La Liga, và dường như sẽ bị lún sâu vào một cuộc khủng hoảng kéo dài, nhưng đấu trường châu Âu đã mang đến cho họ một thứ gì đó để đặt niềm tin vào, một thứ gì đó để níu kéo.
“Tại đấu trường châu Âu, chúng tôi đã thể hiện mình là một đội bóng xuất sắc,” hậu vệ Alvaro Domínguez nói với tờ the Guardian. Anh cũng thừa nhận rằng, đó là mục tiêu đã tạo ra cho họ một động lực, một sự thúc đẩy rất lớn.
Vào năm ngoái, Domínguez đã hồi tưởng lại thành công năm đó với tờ El País, và đưa ra một luận điểm hoàn toàn trái ngược với cái ý tưởng nói rằng việc Atletico bị “rớt hạng” xuống chơi ở Europa League là minh chứng cho việc thời đại của họ đã kết thúc, thay vào đó, theo anh, đó là một sự khởi đầu lại của đội bóng này.
Europa League là danh hiệu đầu tiên Simeone có được với Atletico
“Khi đó, một bầu không khí tiêu cực đã bao trùm đội bóng, mọi người vẫn luôn bị ám ảnh bởi cái mùa giải mà chúng tôi bị xuống hạng (năm 1999), đã có những mùa giải tồi tệ diễn ra, cũng như rất nhiều bảng hợp đồng thất bại,” Anh hồi tưởng.
“Rất nhiều tiếng la ó, huýt sáo xuất hiện ở Calderón, mọi thứ tại giải vô địch quốc gia đều diễn ra theo một cách cực kì tồi tệ với chúng tôi, nhưng các cổ động viên vẫn cổ vũ đội bóng hết mình trong những trận đấu tại đấu trường châu Âu.
Đối với câu lạc bộ, điều đó đã mang đến một sự thoải mái, nó giúp xoa dịu tình hình và khiến các cổ động viên bắt đầu tin tưởng vào đội bóng. Chúng tôi phải hành động, phải chiến đấu với tâm lý như thể nếu không chiến thắng thì tất cả sẽ chết và chúng tôi đã làm điều đó ở Europa League.
Nhìn bề ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng hiệu ứng của chức vô địch năm đó đã không kéo dài lâu, nhưng có một thứ gì đó đã thay đổi, dù chỉ là một chút ít – và nó đã tiếp tục diễn ra dưới thời Simeone. Europa League 2010 là danh hiệu đầu tiên của Atletico sau 14 năm, và trong khoảng thời gian đó, họ đã có hai lần bị xuống hạng.
Đó cũng là chiếc cúp châu Âu đầu tiên của họ kể từ sau chức vô địch UEFA Cup Winner’s Cup 1962 và đồng thời là danh hiệu cấp quốc tế đầu tiên của họ kể từ chức vô địch Intercontinental Cup 1975, trong mùa giải đầu tiên của Luis Aragonés với tư cách là một huấn luyện viên.
Europa League cũng sẽ tiếp tục trở thành danh hiệu đầu tiên của Diego Simeone trong vai trò huấn luyện viên trưởng của Atletico sau khi họ đánh bại Athletic Bilbao vào năm 2012.
Nhà cầm quân người Argentina đã cập bến đội chủ sân Calderón vào giữa mùa giải, phục hồi đội bóng này và giúp họ leo lên vị trí thứ 5, suýt soát với nhóm được dự Champions league.
Chức vô địch Europa League 2012 đã củng cố cái cảm giác về một triều đại đang được mở ra, củng như khẳng định vị trí của ông tại đội bóng này. “Chức vô địch đó đóng vai trò cực kì quan trọng đối với tôi,” Simeone cho biết.
Mùa giải đầu tiên của Simeone tại Atletico Madrid đã kết thúc với chức vô địch Europa League. Mùa giải thứ hai bắt đầu với chức vô địch Siêu Cúp châu Âu và kết thúc với chức vô địch Copa del Rey, sau cuộc đối đầu với Real Madrid ngay tại Santiago Bernabeu. Và mùa giải thứ ba kết thúc với danh hiệu La Liga, đạt được tại thánh địa Nou Camp của Barcelona.
Và dĩ nhiên, không thể không nhắc đến một trận chung kết Champions League và một trận khác vào hai năm sau đó. Mùa giải trước, Atletico Madrid đã một lần nữa lọt vào trận chung kết Europa League và giành chức vô địch, một cuộc trở lại với nơi mà mọi thứ bắt đầu, một lời nhắc nhở về việc họ đã đi được bao xa.
Nếu phải chỉ ra một cái tên có thể định lượng chính xác về cái “bao xa” đó, thì người đó không ai khác ngoài Fernando Torres.
Chiến thắng tại Lyon đã chứng kiến anh rời Atletico Madrid với danh hiệu đầu tiên trong màu áo câu lạc bộ này. Không những thế, nó còn biến Diego Simeone trở thành vị huấn luyện viên thành công nhất lịch sử đội bóng thành Madrid, vượt lên trên cả Luis Aragonés.
Ngoài ra, nó cũng cho phép Gabi ra đi với chiếc huy chương vô địch thứ 7, một chiến tích có lẽ sẽ không ai có thể ngờ đến khi chứng kiến anh ra mắt cho đội một của một câu lạc bộ đang bị kéo sâu vào sự khủng hoảng và khó khăn cách đây 14 năm. Cùng với Torres, anh đã nâng cao chiếc cúp vô địch Europa League, một sự kết thúc hoàn hảo của cả hai trong màu áo El Pupas.