Những người thành thành công không bao giờ dừng lại, luôn bước đi trên đường, dũng cảm tiến tới. Họ không có thời gian để lo âu, thời gian lo âu ấy đều để tận lực giải quyết những chuyện cần lo.
Cách đây không lâu, hoa hậu Việt Nam H’hen Niê từng chia sẻ những điều ít người biết phía sau ánh hào quang vương miện trong chương trình Dustin on the go. Cô cũng tình cờ tiết lộ mình là một fan cứng của nam ca sĩ Sơn Tùng – MTP.
“Muốn đứng ở một vị trí mà không ai đứng được, phải chịu một áp lực mà không ai chịu được. Sếp em nói vậy đó, và từ đó em càng yêu sếp em hơn”, H’Hen Niê nhấn mạnh về câu nói mình ưa thích nhất của nam ca sĩ này.
Cô cho biết khi làm hoa hậu thì chính câu nói này cũng an ủi mình mỗi ngày. “Tại sao em có cơ hội đứng ở vị trí này, dĩ nhiên có những cái áp lực. Em phải cố gắng vượt qua được những áp lực đó”, cô cho biết.
Tất nhiên cũng có những lúc H’hen Niê có suy nghĩ bỏ cuộc nhưng cô cho biết mình là một người rất hay tự suy nghĩ: Cái tiêu cực như vậy nó tự đến, cái để mà đáp lại chống lại cái tự đến đó là những suy nghĩ tích cực của mình.
Sơn Tùng MTP
Áp lực của sắc đẹp không chỉ riêng với H’hen Niê, nhiều hoa hậu trên thế giới từng chia sẻ với việc phải đối mặt với điều này. Hwa-Young Son, Hoa hậu Hàn Quốc từng cho biết: “Người Hàn Quốc rất nhạy cảm về ngoại hình, họ mặc gì, mang theo túi gì, hay xe gì [họ có] Biểu tượng rất quan trọng. Vẻ đẹp là một loại sức mạnh… Thực tế tôi không đẹp lắm, và tôi không có phong cách thời trang tốt, hoặc những thứ tương tự, nhưng tôi có ước mơ, sự tự tin và một trái tim ấm áp. Những điều đó giữ tôi ở đây. Tôi muốn làm cho thế giới của chúng ta tốt hơn một chút”.
Hay như hoa hậu Haiti Carolyn Desert thì gặp áp lực về những tiêu chuẩn sắc đẹp phổ biến hiện nay. Ngay tại Haiti và châu Phi, nhiều người sẵn sàng tẩy trắng da đề phù hợp với những tiêu chuẩn này. Cô cho rằng đây là vấn để cực lớn và điên rồ. Nhưng hoa hậu này cho rằng bạn phải chấp nhận và yêu bản thân mình để hiểu rằng khác biệt cũng là một phong cách. Điều cô đang nỗ lực làm là thay đổi tiêu chuẩn về cái đẹp cũng như tham gia các cuộc thi lớn để thực hiện điều này.
Trong cuốn sách Gọi là ổn định nhưng thật ra là hoài phí cuộc sống, tác giả Lý Thượng Long cũng từng đề cập đến những con người dám đối diện áp lực như vậy. Theo ông, những người thành thành công không có gì khác người bình thường mà chỉ bởi họ không bao giờ dừng lại, luôn bước đi trên đường, dũng cảm tiến tới. Họ không có thời gian để lo âu, thời gian lo âu ấy đều để tận lực giải quyết những chuyện cần lo. Họ luôn tin rằng, chỉ cần bước đi bước chân đầu tiên, thì mãi mãi không bao giờ là muộn.
Ví dụ được Lý Thượng Long đưa ra là về người thầy phiên dịch có tến Allen. Khi chỉ còn ba tháng là thi, bỗng một hôm anh ta cao hứng gọi điện thoại cho Lý Thượng Long và bảo : “Anh Long ơi, em không tìm việc nữa, em muốn thi nghiên cứu sinh”.
Phản ứng đầu tiên của Thượng Long là: “Muộn quá rồi”.
Allen đáp: “Cứ cố gắng đã, nếu không được như dự tính thì ít ra bản thân cũng không ân hận”.
Thế là ba tháng trời ấy, hằng ngày anh ta đều ngồi lì trong phòng tự học tám, chín tiếng đồng hồ. Tuy nhien do thời gian ôn thi quá ngắn, anh ta đã thi trượt, thiếu đúng 10 điểm.
Quả thật, cái thế giới này cho chúng ta cảm giác rất không công bằng: Tôi chuẩn bị quá muộn, nên dù đã có gắng đến đâu, thì cũng không kịp, thế thì phải làm sao?
Ngày biết tin thi trượt, chắc Allen sẽ thất vọng, thậm chí tuyệt vọng.
Nhưng những người có khả năng trước nay đều không có thời gian để oán hận, chỉ trích hay tuyệt vọng. Họ luôn âm thầm mài giũa vũ khí của mình để đón chờ trận chiến tiếp theo.
Vào tháng ba, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, anh ta thuê một căn phòng nhỏ tại Bắc Kinh, bắt đầu khoảng thời gian ôn luyện một năm liền. Sau không biết bao nhiêu ngày đêm nỗ lực, anh ta đã đỗ đầu Học viện Ngoại giao.
Lý Thượng Long từng hỏi anh ta: “Nếu sớm biết năm nay mới có thể thi đỗ, năm ngoái chắc chẳng cần phải học liên tục trong ba tháng liền nhỉ?”
Anh ta trả lời: “Không đâu, ba tháng ấy tuy không thi đỗ, nhưng mọi sự bắt đầu tư lúc đó. Nếu khi đó không xuất phát, thì sau này sẽ không đến đích được. Ba thán ôn luyện ấy làm tôi hiểu một điều: Kỳ thực thế giới có thể rất công bằng”.
Quả vậy, con người run rẩy nhất chính là vì cứ muốn có được bước đi đầu tiên thật đẹp đẽ, thật phong độ, thành ra thường chần chừ không dám bước, do đó không thể bắt đầu được.
Nếu bạn đang rối ren, còn đang lo lắng, còn đang mờ mịt, tôi muốn nói nghiêm túc với bạn rằng: “Bạn không đau khổ một mình đâu?”.
Những người thành công nhìn bề ngoài như chẳng tốn công sức tý nào, là vì có ai biết được rằng thật ra anh ta đã bị giày vò bao lần bởi các bài luận, các kỳ thi; những người cả ngày cứ như chỉ cười tươi, ai biết rằng ban đêm anh ta đã khóc bao nhiêu bận; những người đang đứng thẳng kia, ai biết rằng đã phải quỵ ngã biết bao lần.