Hơn một năm qua, người nông dân nghèo ở Gia Lai bỏ hết công việc để lang bạt khắp cả nước tìm con trai duy nhất mới 6 tuổi bị mất tích
Đó là anh Phạm Thanh Bình (35 tuổi, trú thôn xã Diên Phú, TP Pleiku, tỉnh Gia Lai). Trưa 1/8/2018, con trai duy nhất là cháu Phạm Nguyên Hào (SN 2012) mất tích.
Anh Bình kể, hôm đó, anh ngủ trưa như thường lệ. Lúc này, cháu Hào đang chơi trong nhà. Bình cho biết, Hào vẫn hay ở nhà và sang bà nội sát vách chơi nên anh yên tâm ngủ.
Cháu Phạm Nguyên Hào bị mất tích đã hơn 1 năm nay
Đến khoảng 15 giờ cùng ngày, anh Bình tỉnh dậy gọi thì không thấy con đâu nên hốt hoảng đi tìm. Các nơi xung quanh nhà như rẫy cà phê, kênh mương, cánh đồng sau nhà cũng được anh Bình và người thân tìm kiếm nhưng vẫn không thấy dấu tích cháu Hào đâu.
Hết cách, anh Bình báo công an tìm kiếm đồng thời đăng tải thông tin lên mạng xã hội với hi vọng ai nhìn thấy cháu sẽ thông tin. Khi mất tích, cháu Hào mặc áo dài tay màu xanh dương, quần đùi màu hồng.
Sau khi nhận được tin báo, lực lượng công an đã thông báo cho các tổ dân phố, địa phương, cũng như cho người đi kiểm tra lại các camera giám sát, camera các hộ dân của các tổ dân phố để tìm kiếm nhưng không có kết quả.
Trong lúc tuyệt vọng, có người báo vào buổi chiều khi cháu Hào mất tích có một chiếc ô tô hiệu Toyota Innova đi lòng vòng trước khu vực nhà anh Bình có dấu hiệu khả nghi. Anh Bình nghĩ ngay con mình có thể đã bị bắt cóc, từ đó lần theo dấu vết chiếc xe nghi vấn.
Anh Bình đã rong ruổi khắp cả nước để tìm con trai bị mất tích hơn 1 năm nay
Anh Bình đi theo các hướng quốc lộ khả nghi, ghé lại các trạm thu phí nhờ trích xuất camera để truy tìm tung tích chiếc xe. Tuy nhiên, thông tin chiếc xe mơ hồ, không rõ ràng nên dù đã đi rất nhiều tuyến quốc lộ, ghé hàng chục trạm thu phí nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Anh Bình chuyển sang hướng con trai mình có thể đã bị bán ra nước ngoài, từ đó anh lang bạt khắp các cửa khẩu từ trong nam tới ngoài bắc để dò hỏi tung tích và dán tờ rơi tìm con.
Theo anh Bình, hành trang tìm con của anh chỉ là chiếc xe máy cũ cùng một vài bộ quần áo và chiếc võng. Ban ngày anh cứ đi dò hỏi, đêm đến tìm nơi có thể cột được võng thì dừng lại nghỉ ngơi để hôm sau đi tiếp. Cứ thế, mọi tỉnh thành, cửa khẩu trong cả nước anh đều đặt chân tới tìm con nhưng đến nay vẫn vô vọng.
“Có lần, đứng ở bên nước mình nhìn sang bên bia biên giới. Tôi cứ nghĩ con mình đã bị bán sang đó, không biết có được chăm sóc, nuôi dưỡng và được yêu thương không mà chảy nước mắt” – anh Bình nghẹn ngào kể. Theo anh Bình, đang là mùa cà phê nên anh phải về nhà làm để lấy kinh phí sau mùa cà sẽ tiếp tục sang Trung Quốc để tìm con. Anh cũng sẽ nhờ báo, đài bên đó đưa thông tin để tìm kiếm.