Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy 34 năm cuộc đời của mình thật sự vô dụng.
30 tuổi mới có được mụn con gái đương nhiên tôi coi cháu như vật báu, có điều tôi thực sự không biết gì về chăm sóc trẻ sơ sinh. Tôi thở dài với vợ rồi ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời phàn nàn, những cơn giận dữ của cô ấy và làm một “ông bố bỏ đi”.
Loáng một cái, con bé đã 4 tuổi. Giai đoạn này, vợ tôi bế con về nhà mẹ 4 lần. Lần quá đáng nhất là bé đi vệ sinh, tôi đang lướt web, mẹ cháu nấu cơm trong bếp cất giọng sư tử Hà Đông bảo tôi lau chùi cho con.
Tôi lấy ngay một tờ giấy phô tô ra dùng. Kết quả cô ấy làm ầm ĩ lên, nói tôi không xứng làm bố rồi ôm con gái về nhà bố mẹ đẻ.
Mấy ngày sau, đoán chừng bà xã đã nguôi giận, tôi mới đến nhà bố mẹ vợ đón mẹ con cô ấy về. Đương nhiên ngày tháng vẫn cứ thế trôi qua, vợ tôi vẫn suốt ngày ca thán, phê phán tôi không làm việc nhà, không chăm con.
Sinh nhật 4 tuổi của con gái được tổ chức rất linh đình. Ông bà nội ngoại và cậu mợ cháu đều đến chúc mừng.
Lúc thổi nến sinh nhật, em dâu cười hỏi con gái tôi: “Lớn lên cháu muốn làm gì?” Con bé trả lời chắc như đinh đóng cột: “Làm bố ạ.”
Cả nhà đều sững người. Ông nội cháu nói: “Cháu là con gái, lớn lên chỉ có thể làm mẹ thôi.”
Con bé nói: “Cháu không làm mẹ đâu. Mẹ phải làm việc từ sáng đến tối. Cháu muốn làm bố. Bố không làm việc gì cả.”
Con ranh này làm mất mặt bố trước cả nhà thế à? Bà xã còn véo tôi một cái thật đau dưới gầm bàn. Tôi vội cất lời: “Ăn thôi, ăn cơm thôi.”
Sau đó vợ tôi thường xuyên đem câu nói đó của con làm câu cửa miệng, nói tôi: “Anh xem xem. Anh để lại ấn tượng gì cho con? Đến một đứa trẻ nhỏ như thế cũng biết mẹ nó vất vả nhưng anh lại chẳng biết chăm sóc cho em một chút…” Vợ nói mà muốn rớt nước mắt nhưng tôi chỉ đành cười trừ.
Hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà thì một bà trong khu gõ cửa vào nói là quyên góp cho vùng bị thiên tai nào đó, hỏi vợ tôi: “Con gái cháu có quần áo nào không mặc đến thì đem quyên góp.”
Con bé đứng bên nhìn người lớn nói chuyện sôi nổi, không hiểu liền hỏi: “Mẹ ơi, có thể quyên góp cái gì ạ?”
Vợ tôi trả lời rất thực tế: “Chính là những đồ không có tác dụng gì.”
Đồ không có tác dụng gì ư? Con gái nhìn quanh nhà một lượt, cuối cùng một đôi mắt to nhìn tôi chớp chớp: “Mẹ ơi, đem quyên góp bố đi ạ.”
Tôi giật nảy cả mình: “Cái gì?”
Con bé nấp sau lưng bà hàng xóm ấm ức nói: “Bố không nấu cơm, không giặt quần áo, cũng không chơi với con. Bố chính là đồ không có tác dụng gì.”
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy 34 năm cuộc đời của mình thật sự vô dụng.
Sau đó, tôi bắt đầu giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà giúp vợ. Bà xã dần dần dịu dàng hơn, con gái cũng đã bám lấy tôi.
Chỉ là mỗi khi có ý nghĩ xấu gì đó, buổi tối tôi sẽ gặp ác mộng, mơ thấy vợ con đồng thanh nói: “Đem bố đi quyên góp đi…”
Theo Secret China