Nằm trên chiếc võng xếp, cứ cách vài phút, Bảo An (1 tuổi) lại lên cơn động kinh, co giật. Bất lực nhìn con gái chịu đau đớn mỗi ngày, chị Dang chỉ biết ôm lấy con mà khóc khi căn nhà trống chẳng còn lấy một vật gì đáng giá để chữa bệnh cho con.
Bé gái 1 tuổi bị co giật đến méo miệng
Trời chập choạng tối, chúng tôi tìm đến căn phòng trọ xập xệ nằm sâu trong con hẻm nhỏ trên đường Bạch Đằng (phường 4, TP Trà Vinh), nơi 4 người nhà chị Thạch Thị Dang (31 tuổi) sinh sống.
Nghe thấy tiếng con gái nhỏ khóc thét vì đói bụng, người mẹ trẻ luýnh quýnh ẵm con lên dỗ ngọt, khẽ quệt nước mắt: “Con gái ngoan, ngoan nào, đừng khóc nữa, con đau, mẹ cũng đau lắm”, rồi lặng lẽ hướng về phía người chồng.
Cách đó vài bước chân, anh Nguyễn Văn Phú (31 tuổi, chồng chị Dang) cột chặt bao nước đá để đi giao cho cửa tiệm, thở dài mệt mỏi.
Gần một năm nay, chứng bệnh động kinh, co giật của đứa con gái nhỏ Nguyễn Thạch Bảo An (1 tuổi) khiến gia đình chị Dang, anh Phú rơi vào cảnh khốn cùng, chạy vạy khắp nơi để chữa bệnh cho con.
Ẵm đứa con gái nhỏ vào lòng, chị Dang cho biết bé An là đứa con gái thứ 2 của chị và anh Phú. Vì hoàn cảnh khó khăn, từ quê Bình Phú, Càng Long, hai vợ chồng chị Dang lên thuê trọ tại TP Trà Vinh để đi làm mướn, trang trải cuộc sống.
“Anh Phú đi giao nước đá cho người ta, còn chị thì ở nhà trông 2 bé nhỏ, ai kêu gì thì làm nấy để mua sữa tã cho con. Có điều bệnh của bé An nặng quá, không biết sao để chữa nữa”, chị Dang nghẹn lời nói.
Theo chị Dang, sau khi sinh bé Bảo An được hơn 3 tháng tuổi thì phát hiện cơ thể bé có dấu hiệu bất thường, liên tục co giật. “Lúc đó chị đưa bé lên bệnh viện Trà Vinh, nằm 2 tuần liền nhưng các bác sĩ không chuẩn đoán được bệnh nên chị phải mượn tiền để đưa con lên Sài Gòn. Tưởng đâu bệnh tình của bé sẽ được khỏi, ai ngờ đâu suốt 1 tháng nằm trên bệnh viện, các bác sĩ cũng chỉ cho thuốc uống cầm cự”, nói đoạn, chị Dang khẽ gạt nước mắt, đau đớn.
“Họ nói con bé sẽ không khỏi được, muốn sống thì phải uống thuốc liên tục để cầm cự, bệnh nặng thì phải nhập viện liền, còn nếu không có tiền thì khó giữ được tính mạng”.
Nằm trong lòng mẹ, cứ cách vài phút, bé An lại lên cơn co giật, động kinh. Hơn 1 tuổi, bé vẫn chưa biết bò, biết ngồi như những đứa trẻ khác. Cứ mỗi ngày trôi qua, Bảo An lại chống chọi với căn bệnh động kinh quái ác mà không biết cách nào để cứu chữa.
“Sợ nhất là về đêm, con bé không ngủ được, cứ khóc ngất, sốt liên tục. Lâu nhất là 1 tuần bé không sốt, còn lại cứ 2-3 ngày lại phải uống thuốc hạ sốt cầm cự, riết rồi cơ thể của con cũng tiều tụy theo. Có lần lên cơn sốt, co giật mạnh quá, miệng bé bị méo một bên luôn, hai vợ chồng chị sợ lắm, sợ một ngày không có tiền, hết thuốc, con bé sẽ không qua khỏi…”, chị Dang bật khóc.
Nhìn bé An nằm ngủ trong lòng mẹ, chốc lát lại giật mình, sợ hãi, anh Phú lặng lẽ nói: “Chỉ mong con anh được chữa bệnh, tập vật lý trị liệu để giảm bớt đau đớn, chứ mỗi ngày liên tục ốm sốt như thế này, anh lo lắm”.
Chị cầu xin cho con một cơ hội sống, con bé còn chưa biết nói, biết đi
Vì thương con, hai vợ chồng tự động viên nhau để tiếp tục cố gắng, chăm lo cho Bảo An. Để có tiền trang trải cuộc sống và mua thuốc men cho con, hai vợ chồng phải thay phiên nhau vừa đi làm, vừa chăm sóc cho hai đứa con gái nhỏ.
Ngồi cạnh bên đứa em gái, Bảo Ngọc (3 tuổi) đưa đôi mắt to tròn nhìn em rồi vội nhìn về phía bố mẹ. Ở cái tuổi lên 3, bé Ngọc vẫn chưa cảm nhận hết nỗi vất vả mà bố mẹ phải chạy vạy từng ngày để lo cơm ngày ba bữa, trước hết là duy trì mạng sống cho Bảo An.
“Con thương em lắm, mà em không có thương mẹ, cứ khóc hoài à. Em con còn giật giật lên nữa, con không thích em khóc đâu, em phải ngoan thì con mới được đi học”, Bảo Ngọc ngây ngô nói tiếp: “Mẹ nói mẹ sẽ cho con đi học nhưng em An phải khỏe thì mẹ mới có tiền được”.
Nghe đứa con gái lớn thỏ thẻ, chị Dang nhìn anh Phú, nước mắt lăn dài trên gò má người vợ trẻ. Chị Dang tâm sự: “Giờ mỗi ngày anh Phú phải đi giao nước đá cho người ta 2, 3 đại lý, làm từ sáng đến khuya cũng chỉ kiếm được hơn 5 triệu đồng. Chị phải phụ buôn bán thêm mới lo đủ ăn uống cho cả nhà. Còn lúc nào đi chữa bệnh cho An, anh chị phải vay mượn mọi người, riết rồi không biết sẽ cầm cự được bao lâu nữa”.
Theo chị Dang, dù đã hơn 1 tuổi nhưng sự phát triển của Bảo An rất chậm, đến nay vẫn chưa biết bò, ngồi hay bập bẹ tập nói như những đứa trẻ bình thường khác. Để duy trì sự sống cho con, mỗi ngày chị Dang tập vật lý trị liệu kết hợp uống thuốc theo toa của bác sĩ, hôm nào bé bệnh nặng hoặc sốt cao, hai vợ chồng phải đưa vào bệnh viện Trà Vinh hoặc chuyển lên TP.HCM để chữa trị.
“Nhiều đêm con bé khát sữa, hết thuốc để uống cứ khóc mãi không thôi. Chị làm mẹ mà vô dụng quá, không lo được cho con được đủ đầy, nếu có tiền chữa bệnh, lo thuốc men, sữa tã đầy đủ hơn thì có thể con bé đã khác…”, chị Dang rớt nước mắt.
“Dù có khổ cực đến mấy chị cũng ráng lo cho bé, chỉ cần có một tia hi vọng cứu sống con, chị sẽ không bỏ cuộc. Con bé dù có bệnh tật, khiếm khuyết như thế nào cũng là con của chị, có tội tình gì đâu mà anh chị không thương cho được”, chị Dang tâm sự:
Nhìn Bảo An trìu mến, chị Dang cố nở nụ cười, vui vẻ đùa với con: “Bảo An của mẹ phải ngoan, không được khóc nữa, ráng hết bệnh nhé. Bảo An của mẹ đẹp gái nè, sao mà không thương cho được”.
Chưa thể cảm nhận hết những nỗi đau mà bản thân bé đang gánh chịu, Bảo An vẫn lớn lên từng ngày trong sự yêu thương đầy nước mắt của bố mẹ kèm theo cơn co giật, động kinh đau đớn khắp người. Với chị Dang, mong muốn chữa hết bệnh cho con, có tiền để đi tìm lấy một cơ hội cho con khỏe mạnh như một hành trình dài mà không thấy đích đến.
Đưa ánh mắt thơ ngây, Bảo An nhìn chúng tôi rồi khóc ngất như một lời khẩn cầu. Cầm đôi bàn tay bé nhỏ của con, chúng tôi ước gì một phép màu giúp con có tiền được tiếp tục mua thuốc men, may mắn hơn sẽ chữa dứt điểm bệnh tật để cho những nỗi đau đớn, giày vò kia được rời xa con mãi mãi.
Trước hoàn cảnh đáng thương của con, chúng tôi tha thiết kêu gọi quý độc giả gần xa quan tâm giúp đỡ để Bảo An có cơ hội tiếp tục cuộc sống.
Mọi đóng góp xin vui lòng liên hệ số điện thoại chị Thạch Thị Dang (mẹ Bảo An): 0974186330. Anh Nguyễn Văn Phú (bố Bảo An): 0372252047.
Hoặc thông qua số tài khoản ngân hàng Vietcombank: 0741000671930.
Chủ tài khoản: Thạch Thị Dang, chi nhánh ngân hàng Vietcombank Trà Vinh.
Xin chân thành cảm ơn!