Bà Nguyễn Thị Cao – bà ngoại em M.
Trước khi mất, M không biết mặt bố là ai còn mẹ đi thêm bước nữa lúc mới 7 tháng tuổi, em sống với bà ngoại gần 15 năm qua.
Sáng 22/3, chúng tôi có mặt tại đám tang của em Nguyễn Bình M (SN 2004, trú tại phường Hữu Nghị, TP Hoà Bình, tỉnh Hoà Bình – 1 trong 8 học sinh tử vong trong vụ đuối nước chiều 21/3) để tiễn đưa em được đưa về nơi an nghỉ cuối cùng.
Trong số các nạn nhân gặp nạn, M có hoàn cảnh đặc biệt, khó khăn hơn cả khi sống với bà ngoại từ bé.
Ngồi sát di quan cháu trai, bà Nguyễn Thị Cao (65 tuổi, bà ngoại em M – PV) liên tục gào khóc gọi tên cháu rồi dần dần ngất lịm.
“Bà ấy gào khóc khản cổ từ chiều qua đến giờ, nhìn thấy vậy ai cũng xót xa. Thằng M là niềm hi vọng của bà ấy có nơi nương tựa lúc về già giờ nó mất rồi không biết phải sống ra sao…”, bà Hương có mặt tại đám tang nói.
Chứng kiến cảnh người đầu tiễn kẻ đầu xanh nhiều người đau đớn, xót xa.
Nhìn cảnh bà Cao gào khóc gọi tên cháu trong đau đớn, tuyệt vọng, hàng trăm người đến thăm không cầm được nước mắt.
Lẫn trong tiếng khóc gọi tên cháu, bà Cao tâm sự, M từ ngày bé đã không biết mặt bố là ai. Sau đó mẹ cũng bỏ đi lập gia đình, M ở với bà từ ngày mới 7 tháng tuổi.
Bà Cao không có công việc ổn định nhưng vì tương lai của cháu bà đã làm đủ thứ nghề từ phụ hồ, đồng nát… đến nay khi tuổi cao, sức yếu bà đi rửa bát thuê cho nhà hàng để có tiền nuôi cháu ăn học.
Vì thương bà khó khăn, M rất chịu khó, học giỏi, đá bóng hay, mỗi khi đi học về lại phụ giúp bà việc nhà.
Có hôm bà yếu, M còn đến nhà hàng phụ bà ngoại rửa bát. Cuộc sống cứ yên bình trôi qua, hai bà cháu nương tựa vào nhau sống qua ngày.
Khi cháu đang tuổi ăn, tuổi lớn thì vào chiều 21/3, bà Cao bất ngờ nhận tin sét đánh ngang tai. Lúc mới nhận tin, bà Cao liên tục khóc ngất phải có người thân bên cạnh túc trực chăm sóc.
“M ơi, về với bà đi con ơi con về với bà đi…” – tiếng bà Cao gọi cháu đầy ai oán, xót xa.
Sau tiếng gào khóc gọi cháu, bà Cao ngồi gục cạnh linh cữu, nhiều người thân phải dìu vào sâu trong nhà.
Các học sinh trường Hữu Nghị tiễn biệt bạn về nơi an nghỉ.
Trong căn nhà tuềnh toàng hai bà cháu sinh sống chẳng có đồ vật gì giá trị ngoài chiếc bàn uống nước và chiếc giường đã cũ.
Sau mấy phút được người thân an ủi động viên, bà dần lấy lại bình tĩnh nói: M luôn có tâm niệm khi lớn lên và có điều kiện sẽ nhất định sẽ báo hiếu bà. M cũng tâm sự với bà ngoại không bao giờ giận mẹ vì đã đi thêm bước nữa.
Từ ngày còn bé M có ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá thật giỏi, lương cao để có tiền phụng dưỡng, xây cho bà ngoại căn nhà mới khang trang.
Sau nhiều lần suy nghĩ, chiều 20/3, bà Cao quyết định mua cho cháu trai bộ quần áo thể thao mới mà M thích bấy lâu nay.
Khi được mua bộ quần áo mới, M vui chẳng khác gì vừa ghi được bàn thắng trên sân cỏ trong những trận đấu quan trọng luôn miệng cảm ơn bà.
“Đêm đấy thằng bé còn để bộ quần áo yên trong túi bóng cạnh giường ngủ, chiều hôm sau (21/3) nó mặc bộ quần áo đấy đi đá bóng thì không về nữa…”, bà Cao khóc nghẹn nói.
Nằm sâu trong con ngõ nhỏ của phố Phạm Hồng Thái (phường Hữu Nghị, TP Hoà Bình) là đám tang cháu Nguyễn An N(SN 2009).
Ngồi cạnh di quan là mẹ và bà nội N liên tục gọi con và cháu, còn anh Nguyễn Tiến M (bố cháu N) ngồi thất thần ngoài bàn uống nước.
Trong câu chuyện với PV, anh M nói, từ trước đến nay anh chưa bao giờ cho con ra sông bơi. Vậy mà chiều 21/3, lần đầu tiên N đi cùng các bạn và không bao giờ quay trở về nữa.
Hôm con trai gặp nạn anh làm xuyên trưa nên không kịp về ăn cơm cùng con. Lúc sáng anh đi làm con vẫn còn đang ngủ.