Có lẽ 2 người con lớn có nằm mơ cũng không nghĩ mẹ mình lại có tính toán như vậy.
Hoàn cảnh của bà Lưu
Tục ngữ có câu: Con người làm gì đã có ông trời nhìn thấu! Một đứa con hiếu thuận, ông trời sẽ luôn quan sát và sẽ ban tặng cho những điều xứng đáng. Câu chuyện có thật dưới đây một lần nữa nói lên điều đó.
Trong thôn Đại Tượng (Trung Quốc) có một người phụ nữ cao tuổi họ Lưu, mọi người trong thôn quen gọi bà là bà Lưu.
Vì một sự cố ngoài ý muốn, chồng bà Lưu qua đời từ rất sớm. Sau sự cố đó, không biết bà được người ta bồi thường cho bao nhiêu, bà cũng không bao giờ đem chuyện này nói với ai, ngay cả các con trai của bà cũng không hề biết.
Bà Lưu có ba người con trai, cậu con út kém các anh hơn 10 tuổi. Theo lý mà nói, việc trong nhà các anh lớn sẽ giúp mẹ gánh vác nhưng trường hợp nhà bà Lưu thì khác.
Khi hai cậu con lớn lần lượt tròn 18 tuổi, họ lần lượt rời nhà lên thành phố làm thuê. Thế nhưng tiền kiếm được họ chẳng gửi về nhà lấy một đồng, tất cả đều được dùng để ăn tiêu, phục vụ nhu cầu của bản thân.
Khi đó, ở nhà với bà Lưu chỉ còn có cậu con út. Nhưng là một người mẹ, bà Lưu luôn phải nhắc mình công tâm, không được thiên vị cho đứa con nào hơn, nếu không chắc chắn các con sẽ oán trách bà.
Bà muốn làm việc này cho thật tốt nhưng ở đời, làm gì có việc gì thập toàn thập mỹ?
Cho dù bà có cố gắng chia đều tình yêu cho cả ba cậu con trai nhưng trên thực tế, chỉ có cậu út là đối xử tốt với mẹ trong khi hai người con lớn từ khi đi làm thì chẳng đoái hoài gì đến mẹ ở nhà, lại thường xuyên trách mẹ thiên vị khiến bà đau lòng.
Bà Lưu cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ biết cố hết sức và để mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Ảnh minh họa.
Hai con lớn về đòi chia tài sản
Về sau, khi tuổi tác ngày một cao dần, bà mong các con có thể trở về quây quần gần nhau. Thế nhưng gọi thế nào hai cậu con lớn cũng không về. Chỉ có cậu con út học cách xa nhà nhưng ngày nào cũng đạp xe về cơm nước cho mẹ.
May mà có đứa con này, nếu không bà cũng không biết cuộc sống của mình rồi sẽ thế nào.
Vài tháng lại qua đi, bà Lưu ngày càng mệt và cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa. Phải gọi vài cuộc điện thoại, hai người con lớn mới về nhà.
Nhưng trái với suy nghĩ của hầu hết mọi người, rằng họ trở về thăm mẹ, mục đích chính của họ là để lấy tài sản bà để lại, nếu không tất cả sẽ rơi vào tay cậu út.
Vừa về đến nhà, cậy làm anh tuổi tác lớn hơn, hai người anh đuổi em trở về trường, nhận trách nhiệm chăm sóc cho mẹ những ngày cuối đời.
Bà Lưu thấy hai con lâu lắm mới trở về nhà lại mềm lòng. Bà đã nghĩ sẽ không để lại tài sản gì cho hai người con lớn nhưng đến lúc này, bà lại thay đổi ý kiến.
Bà nói: “Hai con nghe mẹ nói đây, mẹ có 80.000 NDT và cái nhà này, các con có ba anh em, hãy tính xem chia cho nhau thế nào cho ổn thỏa.”
Người con lớn nói: “Năm nay con lấy vợ, khoản tiền 80.000 NDT con chắc chắn phải dùng đến, mẹ cho con số tiền đó nhé.”
Người con thứ hai nói: “Vậy căn nhà này mẹ để cho con, cuộc sống trên thành phố cũng khó khăn lắm, chắc con không sống tiếp ở đó được, con muốn về quê làm ruộng.”
Bà Lưu nghe vậy liền nói: “Nhà để cho con, vậy em con phải làm thế nào, nó không có nơi nào để ở à?”
Người con thứ hai lập tức đáp: “Việc này mẹ đừng lo, chẳng phải nó đang ở ký túc xá sao? Đợi lên đại học lại tiếp tục ở ký túc xá, sau này đi làm thì ở trong ký túc của nhà máy, vậy là tốt quá rồi.”
Bà Lưu gật đầu nhưng trong lòng thầm rủa đứa con thứ vô lương tâm.
Ảnh minh họa.
Hồi kết
Vài ngày sau, bà Lưu qua đời. Mọi người đều cho rằng hai người con lớn sẽ đưa bà ra đồng, nào ngờ chúng phủi mông đi từ bao giờ, giao toàn bộ việc hậu sự cho cậu em út.
Cậu em chẳng được chia gì, sau khi lo việc cho mẹ xong cậu mới buồn bã suy nghĩ, dù không mất tiền học phí vì thành tích học tập tốt nhưng còn tiền ăn tiền sinh hoạt, giờ biết lấy đâu ra.
Vừa thu dọn di vật của mẹ, cậu nghĩ đến những ngày tới sẽ ra sao, bỗng cậu phát hiện trong đống đồ của mẹ có một mảnh giấy, trên đó là nét chữ của bà Lưu.
“Con trai út của mẹ. Mẹ biết hai anh của con hơi ích kỷ, sau khi mẹ đi chúng sẽ bắt nạt con. Vì thế mẹ đã để lại cho con một thẻ ngân hàng, trong đó có 300.000 NDT. Đó là khoản tiền ngày xưa người ta bồi thường cho bố con, mẹ cho con để con thành gia lập nghiệp. Mật khẩu là ngày sinh nhật của con…”
Người con út đọc xong bức thư, nước mắt lã chã rơi. Cậu vội quỳ rạp xuống sàn, liên tục dập đầu trước những món đồ cũ của mẹ…